Ông Hứa nghe tới đây, thở dài một hơi nặng nề, dùng sức xoa mặt mình.

Cho tới lúc này, ông ta mới biết vì sao khi con gái vừa mới trở về vẫn còn

chưa có biểu hiện gì, mà con bé không nói với ông về sự tồn tại của bức tranh

này. Nếu lúc đó, con gái nói với ông ngay, có lẽ mọi chuyện không thành ra như

bây giờ.

“Cha không hề nghi ngờ...”

Hứa Tiêu Tiêu kể tiếp: “Mà tâm trạng của ta vẫn rất tốt, trong lòng ta sục sôi

nhiệt huyết, rất muốn tìm người chia sẻ cảm giác đó với mình. Trong lòng ta

dường như có thứ gì đó lên men, ngày càng mãnh liệt. Vì thế, ta không còn nhịn

được nữa, gọi A Cường đang trực đêm vào phòng ngủ, ta cảm giác cơ thể mình

trống trải khó chịu, rất cần một thứ gì đó có thể lấp đầy...”

Nội dung miêu tả bắt đầu trở nên rõ ràng, hơn nữa cô ta còn không có chút xấu

hổ nào.

Ông Hứa vẫn luôn lắng nghe, gương mặt mang vẻ đau khổ, cho tới khi Hứa Tiêu

Tiêu kể đến đoạn ở quán bar, cô ta không ngừng kéo những người đàn ông khác

nhau vào toilet, ông Hứa mới run rẩy mở miệng, giọng nói lấn át Hứa Tiêu Tiêu

đang chậm rãi thuật lại từng chi tiết nhỏ: “Chuyện sau đó, ta cũng biết, hay

là... để ta kể lại cho các ngươi nghe.”

“Ngươi không bị ô nhiễm, chuyện kể lại sẽ có sự khác biệt!”

Trần Tinh thẳng tay phản bác lời của ông ta, nói bằng giọng lạnh lùng: “Nếu

không chịu được thì có thể bịt tai lại!”

Ông Hứa hít một hơi thật sâu, cúi người xuống ôm lấy đầu.

“Cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt... Có những lúc, ta cũng ý thức được như

vậy là không đúng, ta cảm thấy tức giận. Thế nhưng, khi cảm xúc đó phát tác,

ta cảm giác được rằng nó chiếm cứ đầu óc ta, ta không còn suy nghĩ được gì

nữa, ta hận cha luôn ngăn cản ta, ta cho rằng ông ấy không hiểu gì về ta cả,

ta cũng không muốn đi gặp Nguỵ Xương, bởi vì ta cảm thấy hắn ta rất đáng ghét,

ta không thích phải tỏ ra bình thường trước mặt hắn...”

Trần Tinh chăm chú lắng nghe, bỗng nhẹ giọng nói: “Là ngươi muốn làm như vậy

hay bị ép buộc?”

“Đương nhiên là ta muốn làm như vậy rồi...”

Hứa Tiêu Tiêu trả lời không hề do dự, thậm chí trên mặt cô ta còn xuất hiện vẻ

hưng phấn khác thường:

“Trước đây, ta còn không dám nghĩ tới, chỉ biết đè nén ý nghĩ đó trong đầu.

Nhưng khi cảm giác đó lấn áp rồi, ta đột nhiên cảm thấy không gì là quan trọng

nữa, không còn muốn để tâm tới bất cứ thứ gì. Ta chỉ cần làm như vậy, làm như

vậy rồi sẽ có thể lấp đầy chính mình, không còn sự trống rỗng nữa... Cảm giác

ấy thật sự quá tuyệt vời...”

Hứa Tiêu Tiêu nói từng chút một về kinh nghiệm của cô ta, lúc này cô ta trả

lời thẳng thắn thật thà tới mức kỳ lạ.

Mà từ những gì cô ta kể lại, Lục Tân có thể cảm nhận được sự khác thường của

cô ta.

Đó dường như là tiến từng bước từng bước vào sâu nội tâm của cô ta, làm thay

đổi hành vi cử chỉ, từ một chút rung động ban đầu trở thành sự phóng túng về

sau. Đầu tiên, Hứa Tiêu Tiêu còn biết che giấu hành động của mình, nhưng sau

đó, cô ta dần dần không còn cảm thấy thẹn thùng chút nào nữa.

Cô ta chỉ muốn theo đuổi cảm giác đó, những thứ khác không còn quan trọng.

Sau đó, trong một tháng gần đây, hành động của cô ta dần trở nên điên cuồng,

không thể khống chế được nữa.

Cuối cùng, chính là dáng vẻ Lục Tân nhìn thấy.

Trong quá trình này, dù Trần Tinh cũng để cho cô ta bỏ qua một vài chi tiết

nhỏ nhặt, nhưng cô ta vẫn nói tròn mười phút.

Cách miêu tả lại vừa hoang đường vừa ly kỳ này làm cho Lục Tân từ đỏ mặt tía

tai lúc đầu trở thành kinh ngạc và khiếp sợ về sau.

“Ting ting...”

Bầu không khí kì dị và điên cuồng này khiến cho bên trong buồng xe có vẻ hơi

kìm nén, tiếng điện thoại đổ chuông vang lên.

Lời kể của Hứa Tiêu Tiêu bị ngắt ngang, ánh mắt cô ta trở nên trống rỗng.

Trần Tinh nhíu mày, cầm điện thoại vệ tinh lên: “Có chuyện gì?”

Nghe một lúc, cô lưu loát đáp lại: “Xử lý theo trình tự trước kia đi, bây giờ

ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm!”

Sau khi dứt lời, cô cúp điện thoại.

“Trong quá trình điều tra, họ phát hiện vài manh mối về nguồn ô nhiễm mới, đã

cho người đi xử lý rồi.”

Trần Tinh thuận miệng giải thích với Lục Tân một câu, cân nhắc một lúc rồi lại

nhìn về phía Hứa Tiêu Tiêu trong kính chiếu hậu.

Trần Tinh không tiếp tục hỏi cảm giác của cô ta khi bị ô nhiễm là gì, lạnh

giọng hỏi: “Sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy thế nào?”

Vẻ mặt của Hứa Tiêu Tiêu đờ đẫn rồi nói: “Ta vẫn còn nhớ rõ. Sau khi tỉnh táo

lại, cảm giác trống trải điên cuồng ấy đã tan biến, thế nhưng... Ta vẫn còn nhớ

rõ cảm giác tuyệt vời ấy... ta hy vọng...”

Nói tới đây, cô ta dừng một lát rồi mới tiếp tục, ánh mắt sáng lên:

“Ta hy vọng có thể nhìn bức tranh kia một lần nữa, bức tranh đẹp tới cực hạn

kia, ta mong được trở về bản thân mình trước kia... Ta rất đau khổ, ta không

muốn tỉnh táo lại...”

Ông Hứa nghe lời này của cô ta, đôi mắt trợn tròn.

Ông ta hoàn toàn không ngờ, con gái mình muốn nhìn lại bức tranh kia là vì mục

đích này.

Ngay cả Lục Tân cũng khẽ nhíu mày, dường như hiểu ra vì sao khi Hứa Tiêu Tiêu

tỉnh táo lại, vẻ mặt cô ta lại kỳ quái như vậy.

 

0.05034 sec| 2410.242 kb